Ngày xưa Hoàng Thị (Thơ Phạm Thiên Thư) | AtaBook.com
Cập nhật lần cuối vào ngày 21/08/2023
Phạm Thiên Thư - Ngày xưa Hoàng Thị
 


Bài thơ Ngày xưa Hoàng thị được thi sĩ Phạm Thiên Thư sáng tác vào giữa những năm 60 của thế kỷ 20, khoảng từ năm 1964 - 1968. Đó là khoảng thời gian sau khi học xong tú tài, Phạm Thiên Thư theo học trường Phật học Vạn Hạnh. Dù đã chọn cửa Phật làm chốn dừng chân nhưng mỗi khi đi ngang con đường cũ gần khu chợ Tân Định - nơi mà thời còn học ở trường Trung học Văn Lang ông thường lẽo đẽo theo sau cô bạn học tên là Hoàng Thị Ngọ lúc tan trường, hình ảnh Ngọ với mái tóc xõa ngang vai lại hiện về trong ông. Và trong một lần đắm chìm trong cảm xúc ấy, ông đã cầm bút viết lên bài thơ Ngày xưa Hoàng thị

Năm 1971, bài thơ được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc, trở thành một hiện tượng tại miền Nam Việt Nam với hai giọng ca Thanh Thúy và Thái Thanh.

Thi sĩ Phạm Thiên Thư đã kể về bài thơ Ngày xưa Hoàng Thị và nguyên mẫu của nhân vật Hoàng Thị - tức bà Hoàng Thị Ngọ, như sau:

“Tôi tuổi Thìn (1940), còn cô ấy tuổi Ngọ (1942) cho nên được bố mẹ đặt luôn tên là Ngọ. Cách nhau 2 tuổi nhưng học cùng lớp đệ tam (lớp 10 bây giờ) ở trường Trung học Văn Lang (khu Tân Định). Ngọ có dáng người thanh mảnh với mái tóc dài thả ngang vai. Mỗi khi xếp hàng vào lớp, cô ấy đứng đầu hàng bên nữ, tôi đứng cuối hàng bên nam, tha hồ ngắm… Vào lớp, cô ấy ngồi bàn đầu, tôi bàn cuối. Ngọ học rất giỏi, còn tôi chỉ giỏi… đánh lộn (gia đình tôi vốn có truyền thống võ thuật). Có lần thầy giáo gọi tôi lên trả bài, tôi không thuộc nhưng thay vì lên tận bàn thầy giáo trên bục giảng, tôi chỉ đi đến ngang chỗ Ngọ ngồi thì dừng lại. Ngọ biết ý, mở cuốn tập ra cho tôi… liếc, đọc vanh vách!

Nhà tôi ở đường Trần Khát Chân, nhà Ngọ ở Trần Quang Khải, cũng cùng khu Tân Định nên đi về chung đường. Mỗi lần tan trường, cô ấy ôm cặp đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Tóc Ngọ bay bay trên đôi vai gầy nhỏ nhắn. Có những hôm trời mưa lất phất, cô ấy đưa cặp lên che ngang đầu. Tôi thấy thương quá, muốn làm một cử chỉ gì đó như là để chở che nhưng… thở mạnh còn không dám, nói chi là…

Đậu tú tài xong tôi vào Đại học Vạn Hạnh. Lý do tôi trở thành tu sĩ Phật giáo là vì gia đình tôi vốn có truyền thống con nhà võ, từng lập “Học hội Hồ Quý Ly” quy tụ cả trăm người, khiến chính quyền miền Nam lúc ấy nghi ngờ, phải giải tán. Năm 1964 tôi “trôi dạt” vào “ăn cơm chay” ở các chùa: Vạn Thọ (Q.1), Kỳ Quang, Bà Đầm (Q.Phú Nhuận), rồi Đại học Vạn Hạnh… Cho dù đã nương thân vào cửa chùa nhưng mỗi lần đi ngang qua con đường cũ, hình ảnh cô học trò ôm cặp, tóc dài bay bay trong gió vẫn thấp thoáng đâu đây… Và rồi những tứ thơ cứ thế tràn về:

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Chim non giấu mỏ
Dưới cội hoa vàng

Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài


Năm 1968, tôi có ra tập thơ đượm mùi thiền Phật giáo, in rất ít, chỉ để tặng bạn bè. Cụ Nguyễn Đức Quỳnh (nhà văn) đọc thấy thích mới giới thiệu với nhạc sĩ Phạm Duy, và nhạc sĩ đã phổ 10 bài đạo ca của tôi. Đó là cái duyên để đến năm 1971, nhạc sĩ Phạm Duy lại phổ nhạc bài Ngày xưa Hoàng Thị. Lạ một điều là bà xã tôi bây giờ lại rất giống Ngọ, có thể nói là một chín, một mười”.

 
Nhà thơ Phạm Thiên Thư và Quang Nguyễn
Thi sĩ Phạm Thiên Thư (phải). Ảnh chụp năm 2012.
 
Sự nổi tiếng của Ngày xưa Hoàng thị khiến không ít người tự nhận mình là nguyên mẫu ... Hoàng thị, nổi đình nổi đám nhất trong đó là bà Hoàng Dược Thảo - chủ nhiệm kiêm chủ bút báo Sài Gòn Nhỏ, toà soạn đặt tại California, Hoa Kỳ. Bà Thảo là vợ cũ của nhà thơ Du Tử Lê. Tuy nhiên, sau đó chính thi sĩ Phạm Thiên Thư đã khẳng định bà Hoàng Dược Thảo không phải là nguyên mẫu Hoàng Thị Ngọ. 

Thi sĩ đã xác nhận rằng bà Hoàng Thị Ngọ định cư tại Hoa Kỳ nhưng ông không chia sẻ gì thêm. Có thể ông không muốn nói nhưng cũng có thể ông không nắm thông tin gì thêm về bà Ngọ.

Ngày xưa Hoàng Thị

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Chim non giấu mỏ
Dưới cội hoa vàng

Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Anh đi theo hoài
Gót giầy thầm lặng
Đường chiều úa nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng

Em tan trường về
Cuối đường mây đỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn

Tay nụ hoa thuôn
Vương bờ tóc suối
Tìm lời mở nói
Lòng sao ngập ngừng

Lòng sao rưng rưng
Như trời mây ngợp
Hôm sau vào lớp
Nhìn em ngại ngần

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuối vở

Thương ơi vạn thuở
Biết nói chi nguôi
Em mỉm môi cười
Anh mang nỗi nhớ

Hè sang phượng nở
Rồi chẳng gặp nhau
Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng nhòa mau
Tưởng đã phai màu
Đường chiều hoa cỏ

Mười năm rồi Ngọ
Tình cờ qua đây
Cây xưa vẫn gầy
Phơi nghiêng ráng đỏ

Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu?
Chân tìm theo nhau
Còn là vang vọng

Đời như biển động
Xoá dấu ngày qua
Tay ngắt chùm hoa
Mà thương mà nhớ

Phố ơi muôn thuở
Giữ vết chân tình
Tìm xưa quẩn quanh
Ai mang bụi đỏ

Dáng em nho nhỏ
Trong cõi xa vời

Tình ơi tình ơi!


(Phạm Thiên Thư)


 
 
Bình luận (0)